Trương bé và kẻ cạnh tranh theo họa của Mỹ Anh

Trương bé và kẻ cạnh tranh theo họa của Mỹ Anh

Chào mẹ con đi học đây.

Hôm nay mẹ đưa tớ đến lớp hơi bị muộn nên có anh sao đỏ ghi tên. Mẹ vẫn đứng bên cạnh khi tớ xếp hàng với các bạn chờ vào lớp, mẹ lại còn thơm tớ làm tớ hơi ngượng (tớ thích mẹ thơm nhưng mà có mấy bạn đứng bên cạnh nhìn thấy). Mẹ đứng đấy để cho tớ vào lớp rồi mới đi về làm tớ cứ vừa đi vừa quay đầu lại để xem mẹ. Tớ quay lại mấy lần liền, hai bước lại quay lại xem mẹ. Mẹ giơ tay vẫy vẫy tớ cũng vẫy vẫy. Vào đến lớp rôi tớ vẫn muốn ngó đầu ra xem mẹ còn ở đấy không, mẹ vẫn đứng đấy. Hình như cả tớ lẫn mẹ đều chờ cho người kia quay đi trước rồi mới đi nên mãi mà tớ vẫn thấy mẹ và mẹ vẫn thấy tớ. Tớ với mẹ vẫy tay mấy lần.


Không biết ngày xưa mẹ đi học có thế không. Tớ muốn đi học nhưng giá như có mẹ học cùng lớp thì sướng hơn.

Thôi chào mẹ con vào lớp đây. Chiều mẹ đón con sớm đấy.

Thư gửi ông già Noel


Kính gửi ông già Noel,

Cháu tên là Trương Chí Bền. Cháu biết là ông từ bắc cực tới và ông chỉ phát quà cho những ai ngoan nên cháu muốn viết thư để ông biết là cháu ngoan như thế nào.

Cháu rất ngoan vì ngày nào cháu cũng khỏe mạnh đi học đều và được đủ các điểm từ 2 đến 10. Cháu ăn đủ cơm, rau, thịt cá và trái cây, ăn hai chú gấu vita mỗi buổi sáng. Cháu đã biết viết bút mực màu tím và chỉ có ít vết bẩn trong vở thôi. Ngày nào cháu quên không viết đủ thì thế nào bố cũng bảo cháu để cháu viết kín hết bài. Cháu luôn lễ phép chào hỏi các người lớn bạn của bố mẹ cháu. Cháu chỉ đánh bạn khi bạn đánh cháu trước. Cháu đã biết mách cô để tránh bị các bạn bắt nạt. Cháu đã biết dần dần không sợ cô giáo và làm những gì cháu muốn. Cháu đang cố gắng để tự tin thoải mái khi ở lớp và biết chọn bạn ngoan để chơi chứ không coi tất cả lớp là anh em như ở nhà. Ông thấy đấy, cháu giỏi ông nhỉ.

Cháu yêu bố mẹ và chị Mỹ Anh. Cháu đã tự ngủ một mình từ khi cháu vào lớp một nhưng cháu vẫn thích ngủ với Mỹ Anh. Tuy cháu chưa chăm tập đàn nhưng cháu thích đánh đàn giỏi như Mỹ Anh và cháu thuộc nhiều giai điệu dài hẳn hoi (những đoạn nhạc mà Mỹ Anh đánh và cháu nghe từ khi cháu còn bé ngày xưa ấy). Cháu xếp lego rất giỏi – giỏi hơn Mỹ Anh nhiều. Cháu cũng bắt đầu thích học tiếng Anh nữa. Cháu sẽ học võ ở trường, học chơi bóng rổ nữa ông ạ.


Ông già Noel ơi, vì cháu ngoan như thế nên cháu suy nghĩ là ông sẽ không từ chối tặng quà cho cháu đâu ông nhỉ. Cháu rất muốn có một cái xích xe tăng mới để lồng vào cái bánh của xe tăng mà bố mua cho cháu. Nó bi đứt xích nên cháu không chơi được nữa ông ạ. À ông ơi, cháu chỉ có một khuyết điểm là cháu hay lấy búa đạp đồ chơi nên đồ chơi của cháu hay bị hỏng. Nhưng mà đấy là tại vì cháu muốn biết ở bên trong có cái gì nên cháu mới đập ra, với lại tại mẹ cứ mua cho cháu búa của trẻ con.

Ông ơi, ông cho cháu một cái xích xe tăng mới ông nhé. Bố cháu bảo ông sẽ chỉ khâu cái xích cũ lại thôi, thế cũng được ông ạ. Cháu muốn gặp ông một lần thôi mà từ bé đến giờ năm nào ông cũng mang quà đến vào lúc cháu đang ngủ nên cháu vẫn chưa gặp được ông. Nếu năm nay mà cháu được gặp ông thì vui quá.

Cháu cảm ơn ông ạ.


Ký tên

Trương Chí Bền ngoan

Chủ tịch và Ô tô

Chủ tịch Trương là một người đam mê kỹ thuật và ô tô. Đi ra đường Chủ tịch luôn để ý xe ngoài đường và chỉ ngay những loại xe mà Chủ tịch thích. Sở thích của Chủ tịch là xe dáng bẹp mui trần và màu sặc sỡ: màu đỏ, màu vàng hoặc màu cam. Tuy thế, bộ sưu tập xe của Chủ tịch không chỉ có xe bẹp, mà còn có rất nhiều loại khác nhau: xe địa hình, xe đua, xe cảnh sát, thậm chí cả máy cày và xe cứu hỏa.



Trò đua xe là trò hầu như ngày nào Chủ tịch cũng dành mười lăm phút để luyện tay nghề sau giờ luyện chữ.

Xem đua xe tại đây

Thư gửi Mỹ Anh

Trương Bé luôn sẵn sàng chơi xỏ kẻ cạnh tranh

Hôm nay em viết thư cho Mỹ Anh trước lúc đi ngủ đấy. Mỹ Anh nhận được chưa? Em còn muốn viết thêm mấy chữ nữa "là của Chí Bền" nhưng mà mẹ bảo muộn quá rồi không viết nữa. Em để thư trên giường Mỹ Anh để cho Mỹ Anh đọc được trước khi đi ngủ.
Mỹ Anh thấy em siêu không. Em tự viết đấy. Em định làm cho Mỹ Anh tức điên lên nên em viết "Chíp hôi dở hơi". Mẹ tưởng em chỉ viết là Chíp hôi thôi, nhưng mà em viết thêm cả hai chữ kia nữa.
Em tuy chậm chạp hơn Mỹ Anh nhưng mà rồi em cũng chả kém đâu. Mỹ Anh có biết viết từ 5 tuổi thì cũng chỉ viết hết ngần đấy chữ cái thôi chữ lấy đâu ra thêm chữ trong bảng alphabet mà viết nữa. Em lại làm toán giỏi, chỉ tội cứ hay quên không làm mấy bài ở mặt phía sau nên hay bị trừ điểm vì làm thiếu.
Em á, rồi giỏi siêu toán cho mà xem. Em còn nói được cả tiếng Anh nữa chứ. Hơi bị giỏi đấy Mỹ Anh thấy không.

Tình thương


Hôm nay tớ đã phát hiện ra một bạn trong lớp bị hở hàm ếch. Bạn ấy tên là Tuấn Anh. Tuấn Anh hôm nay bị Trung đánh thế là hét to lắm, há miệng ra hét làm tớ nhìn thấy bạn ấy có một cái lỗ thủng trên hàm ếch trong miệng. Tớ về hỏi mẹ và mẹ bảo đúng thế. Thế nào bạn ấy nói ngọng, chữ nào cũng nói thành chữ 'h'. Tớ bảo mẹ "khổ thân Tuấn Anh nhỉ". May mà mẹ tớ làm ở Operation Smile. Thể nào mẹ tớ cũng làm cho bạn ấy được vá cái lỗ thủng trong miệng mà không mất tiền.

Tớ lớn rồi đấy. Tớ đã biết nghĩ đến những người khác. Tớ cũng thương bạn Nhi chân không đi được suốt ngày phải ngồi trong lớp. Tớ thương con bò bị người ta xâu vào mũi với vào tai.Tớ thương các bạn châu Phi bị đói. Tớ sẽ thành người lớn và sẽ làm cho không ai phải bị khổ thân nữa.

Đố này



Tớ vừa đi chơi về. Giữa mùa đông mà tớ đi tắm biển. Tớ đi máy bay và tớ thấy mây như kẹo bông. Nhà cửa như lego của tớ. Tớ chụp ảnh với rất nhiều máy bay, với biển và cây, với con khỉ, với chó Phú Quốc có xoáy, với cát, với em nhím. Năm ngày nghỉ làm tớ lười học quá.


Buối tối khi đã kết thúc mọi cuộc chơi và về đến nhà, lên giường đi ngủ để mai đi học mẹ mới nhớ ra tớ nghỉ học mấy ngày liền. Mẹ lấy sách ra để tập đọc cùng với tớ chuẩn bị cho ngày mai. Bài học buối tối ấy hay ơi là hay, tớ đố ai cũng không đoán được. Này nhé:
Không sơn mà đỏ
Không gõ mà kêu
Không kều mà rụng


Mỹ Anh không hề đoán được (Mỹ Anh học lớp một rồi mà sao không đoán được nhỉ), Bố thì trả lời sai linh tinh. Bố lại bảo không sơn mà đỏ là quả gấc - cũng đúng nhưng mà tớ thích những thứ to lớn chứ quả gấc chỉ thích để mẹ nấu xôi thôi. Có mỗi bà ngoại là đoán đúng hết. Bà có khác, siêu thật.

Các bạn thử trả lời câu đố của tớ xem nhé. Đố Kiến đấy, Kiến chịu là cái chắc (cấm không được hỏi bà đâu đấy.

Xin chào các fan hâm mộ của Trương Chủ tịch đến Vương quốc Đỉnh Núi Cao!


Muốn lên Vương quốc này thì phải trèo. Nhưng cần rất cẩn thận để không bị ngã.


Đây là món quà mẹ tặng Trương Nguyễn Việt Khôi - hiệu Chí Bền nhân dịp sinh nhật bẩy tuổi. Đỉnh núi cao là điểm chiếm hữu của Chí Bền. Vì muốn nhìn được tất cả từ bên ngoài và muốn được tất cả nhìn thấy mình nên vương quốc của Chí Bền phải ở trên đỉnh núi. Vương quốc này bao gồm nhiều lâu đài và biệt thự khác nhau: Lâu đài Khoa học, Biệt thự Tình yêu, Lâu đài Nghệ thuật, Disney Land cho trẻ em chơi và khám phá, Nhà Quốc tiệc, Phòng lưu thư cũ, hay Nhà xưởng cơ khí ... Các khu của vương quốc sẽ được xây dựng thêm tùy vào nhu cầu và sở thích của Trương Chủ tịch.


Những nhân vật thường xuyên ra vào Vương Quốc Đỉnh Núi Cao là Nô tì - người có mặt khắp mọi nơi để hầu hạ phục vụ Trương Chủ tịch; Trương Nhỡ - người bạn đồng môn thân thiết với Chủ tịch từ thuở thiếu thời, người đồng hành mãi mãi cùng Chủ tịch trong Lâu đài Khoa học, Disney Land và đặc biệt là Nhà xưởng cơ khí; Trương cô nương - kẻ cạnh tranh hàng ngày từ lúc mở mắt buổi sáng đến khi lên giường vào đêm.

Trương Chí Bền đã ra dáng một anh trai cường tráng và tốt bụng. Trương đang học chơi, học ngủ, học sống và học yêu thương cuộc đời này.

Mẹ hứa sẽ giao lại Vương quốc này cho Trương Chủ tịch toàn quyền quản lý khi Chủ tịch tròn 15 tuổi.

Xin đón chào tất cả đến Vương Quốc Đỉnh Núi Cao.