Trương bé và kẻ cạnh tranh theo họa của Mỹ Anh

Trương bé và kẻ cạnh tranh theo họa của Mỹ Anh

Điểm tin khoa học


Theo báo cáo mới nhất của nô tì, tình hình học tập của Chủ tịch trong thời gian gần đây có tiến bộ rất nhiều. Chủ tịch đã biết tự đọc, ra đường Chủ tịch đã đọc được những thứ nhăng nhít ngoài đường bao gồm các loại poster, các biển hiệu, các quảng cáo vân vân và vân vân, tối về thỉnh thoảng Chủ tịch đã nằm vắt chân chữ ngũ cầm truyện đọc rất diệu nghệ. Bàn học của Chủ tịch đã được chuyển về đúng chỗ của nó tức là về tư gia của Chủ tịch chứ không nằm chễm trệ ở phòng khánh tiết nữa. Cô giáo chủ nhiệm vào ngày 8 tháng 3, nhân lúc nô tì mang hoa đến nịnh bợ đã rỉ tai nô tì nói rằng cố gắng lên sẽ được học sinh giỏi đấy.


Thế giới quanh tôi


- Mẹ ơi sao Tết người ta lại về quê?
- Vì quê có bố mẹ ông bà.
- Sao nhà mình không về quê?
- Vì bố mẹ ông bà mình ở đây rồi, còn về đâu nữa.
- Thế sao người ta không ở luôn quê, việc gì phải đi đâu để Tết lại về?
(Mẹ thích thế lắm, để Hà Nội như ngày xưa)



- Đá là gì?
- Là nước lạnh quá đông lại. Nóng thì nó lại thành nước.
- Mưa là gì?
- Mưa là những giọt nước lạnh từ trên mây rơi xuống.
- Thế núi lửa chảy ra cũng là mưa à? (không hiểu sao lại liên quan đến núi lửa!)




- Con không được vòi ông mua đồ chơi mỗi khi được điểm 10 đâu nhé.
- Vòi là gì?
- Là cứ đòi nằng nặc, là mè nheo bắt ông mua bằng được.
- Sao lại không được vòi ông?
- Vì ông già rồi, ông làm gì có tiền. Ông mà mua 1 cái đồ chơi cho con ông lại phải nhịn một bát cơm mới có tiền mà mua.
- Thế tức là con được vòi mẹ nhé.
(mẹ chẳng biết trả lời thế nào nữa, vì chẳng nhẽ mẹ nhận là mẹ già :-)



- Mẹ ơi buôn là gì (tớ đang nằm trên giường và mẹ đang xem bản tin tài chính)
- Là mua rẻ rồi bán lại cho người khác đắt hơn để lấy tiền.
- Thế buôn dầu là gì?
- Là mua dầu rồi lại bán dầu.
- Buôn dầu cơ mà, buôn người dầu ấy.
(haha tiếng Việt ơi là tiếng Việt, phát âm thế nào mới chuẩn nhỉ)

Trêu bạn




Như thường lệ, hôm nay mẹ đón tớ từ nhà bà về lúc buổi chiều. Tớ hớn hở trèo lên xe ngồi đằng sau ôm mẹ. Trên đường về nhà là nhiều chuyện vui vẻ ở lớp, là vòi vĩnh. Vừa lên xe tớ đã nhắc nhở chuyện quà thưởng cho mấy điểm 10 và điểm A mà mãi mẹ vẫn chưa hoàn thành. Tớ kể chuyện ở lớp, chuyện các bạn, chuyện điểm ... Thực ra là tớ rất khéo đấy, hôm nào có lỗi gì định nói với mẹ tớ đều rào trước đón sau cẩn thận. Tớ cũng hiểu phải chuẩn bị tinh thần cho mẹ dần dần chứ không bao giờ đi ngay vào vấn đề một cách thô thiển.

Ví như chuyện cái kẹo phát sáng. Năm ngoái có một hồi các bạn ở lớp cứ thích cái kẹo phát sáng, tớ cũng thích vì ai cũng cầm cái kẹo đấy. Nhưng mẹ bảo kẹo đấy không tốt, không ăn được. Cũng biết thế, nhưng thực là tớ chỉ thích cái que phát sáng của nó thôi chứ tớ có cần ăn kẹo đâu. Một hôm, thấy một cái que phát sáng đã hết kẹo rồi ở sân trường, tớ không thể đừng được bèn nhặt để chơi. Tớ đã nghĩ cách mãi và nói với mẹ về chuyện cái que phát sáng thế này:
- Mẹ ơi nếu bạn cứ cho con cái kẹo phát sáng thì sao?
- Thì con bảo tớ không chơi cái đấy đâu, và con không lấy.
- Thế nhưng bạn cứ nhét vào cặp con thì thế nào?
- Con cứ giả lại.
- Bạn dứt khoat nhét vào cặp con.
- Thế bạn nào cho con cái que phát sáng à?
- Vâng, bạn ấy cứ bắt con phải lấy. Đang ở trong cặp.
- Đâu mẹ xem nào, ah, con nhặt ở sân trường đúng không?
- Đâu mà (rất yếu ớt)
- Đúng rồi.
- Nhưng mà con chỉ chơi thôi có ăn đâu.

Còn chuyện hôm nay là thế này: hai mẹ con đang đèo nhau nói chuyện trên giời dưới biển rất vui vẻ, tớ kể với mẹ chuyện ở lớp.
- Hôm nay con trêu bạn Anh Tuấn.
- Thế cơ à, vui nhỉ.
- Buồn cười bạn ý.
- Thế con trêu bạn thế nào.
- Con bảo Anh Tuấn là ' Chim to'.
- Ha ha, sao con lại bảo bạn ấy thế ? - Mẹ cười ngất
- Con thích trêu bạn ấy.
- ...
- Nhi mang lên đưa cho cô và cô bảo mai mẹ đến gặp cô.
- Ơ thế cô mắng con à?
- Vâng, cô quật thước kẻ vào tay.
- Thế mà cô cũng mắng. Có sao đâu. Thế con nói to là 'chim to' trong giờ cô giảng à?
- Không, con viết ra giấy. Nhi lấy luôn tờ giấy mang lên đưa cho cô. Cô phạt cả con lẫn Anh Tuấn.
- Thế có gì đâu mà phạt nhỉ. Thôi không sao.
Về nhà mẹ kể cho bố, bố bảo:
- Nếu mà viết 'chim to' là sai và bị phạt thì mai đến lớp con viết 'chim bé'.
- Đúng rồi, 'chim bé' chắc là đúng. - mẹ hùa vào. - Mai con thử lại xem, cô mà phạt tiếp thì hỏi cô tại sao 'chim to' sai mà 'chim bé' cũng sai nốt, hay là 'chim bình thường' mới là đúng?
- Zời ơi, cô sẽ bảo thằng cu này lý luận nhiều quá. - Bác giúp việc thêm vào.
- Mẹ này. - Tớ ngượng quá. Nhưng tớ thấy thật sung sướng vì việc chim to hay chim bé đối với bố mẹ tớ không phải là hư và không đáng bị phạt.

Đúng là nhiều khi không cần khéo léo rào trước đón sau.

Logic

- Sao hôm nào mẹ cũng đón con muộn thế?
- Vì mẹ đi làm về muộn.
- Sao mẹ không đi làm về sớm?
- Vì giờ làm việc ở cơ quan là về muộn, với lại phải xong việc thì mới về được.
- Sao cô Liên lại đón Kiến sớm?
- Vì cô Liên được về sớm, cô Liên không nhiều việc bằng mẹ.
- Thế tức là lương mẹ nhiều hơn lương cô Liên nhỉ.

Cúng bái chùa chiền

Hôm qua là rằm tháng giêng. Chủ tịch được đi lễ chùa với nô tì và bạn đồng môn. Hình như chưa bao giờ Chủ tịch được đi lễ chùa cả. Nhưng bình thường Chủ tịch rất thích công việc hóa vàng và đã nhiều lần thắc mặc chuyện tại sao lại đốt tiền vàng và nhiều thứ khác sau khi cúng. Chiều qua Chủ tịch cũng được toát mồ hôi ngồi hóa vàng với mẹ ở nhà.

Trên đường vào chùa, tuy đã no nê sau bữa tối ở nhà, Chủ tịch vẫn thích ăn một cái xúc xích rất to. Tay cầm cái xúc xích, Chủ tịch thắc mắc 'Mẹ ơi, nếu con ném cái xúc xích vào bể hóa vàng thì người âm phủ có nhận được để ăn không?' Khó nhỉ, Nô tì đành nói liều 'chắc là có'.

Dọc đường đi vào chùa có rất nhiều cửa hàng bán đồ cúng lễ. Chủ tịch thấy rất hay, nhất là những thỏi vàng rất to, những đồng tiền vàng to tướng. Chủ tịch cầm một thỏi vàng to (bên trong là bánh đậu xanh) lên hỏi 'đây có phải là sợi chỉ vàng không mẹ? Mẹ mua đi để nhà mình có sợi chỉ vàng giống nhà Minh Châu.'