Trương bé và kẻ cạnh tranh theo họa của Mỹ Anh

Trương bé và kẻ cạnh tranh theo họa của Mỹ Anh

Thế này có phải là giỏi không?

Sau một ngày đi học, Chủ tịch về khoe được 9 điểm tập đọc. 'Giỏi quá' - Bố khen, mẹ khen. Sách cặp lên mẹ mở ra kiểm tra như thường lệ, thì đây:





- Thế sao cô đọc con không viết?
- Vì con làm toán.
- Thế lúc các bạn làm toán thì con làm gì?
- Con nói chuyện?
- Nói chuyện với ai?
- Với bạn Cầm.
- Nói chuyện gì?
- ...




Kết quả là bố đọc chính tả và con viết khá đẹp:




Bố và con



Sau một buổi tối hì hục lắp ráp và vận hành đoàn tàu tommy, hai bố con nhà Bền đi ngủ cạnh nhau. Vèo một cái đến sáng phải dậy, bố đi làm con đi học.

Bố: bố nằm mê thấy tàu vẫn đang chạy
Con: con cũng thế
Mẹ: tàu chạy đi đâu?
Bố: chạy vòng tròn, còn kêu tu tu xình xịch


Hãy biết yêu chính mình


Người thầy giáo trong bài báo “Các em thật giỏi quá!” chẳng khác một thiên thần. Ông đem lại cho lũ trẻ lòng công bằng, tình yêu thương, tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, tư duy lý tính, ý nghĩa của cuộc đời… Với cách giáo dục như thế, sao mà lũ trẻ không có tình thương, sao mà chúng còn chịu sự ràng buộc và hạn chế của những điều này khoản nọ nào đấy?

Tôi bỗng nhớ lại hồi học trung học, thầy giáo có tổ chức cho chúng tôi học tập tấm gương Lại Ninh.

Chuyện Lại Ninh như sau: Ngày 13 tháng 3 năm 1988, thiếu niên Lại Ninh 14 tuổi bỗng phát hiện thấy có đám cháy trong rừng, anh liền tức tốc chạy tới chỗ cháy và cầm lấy một cành cây hăng hái quên mình dập lửa.

Tuy các đội viên đội chữa cháy từng khuyên mọi người chớ chạy đến gần đám lửa, nhưng vì không đành lòng nhìn thấy tài sản của Nhà nước bị thiệt hại, Lại Ninh vẫn tiếp tục dập lửa. Sau cùng đám cháy rừng bị dập tắt, hơn 3500 mẫu rừng được cứu thoát, trạm vệ tinh chuyển tiếp truyền hình trong rừng và nhà kho của công ty dầu lửa cũng bình yên vô sự.

Sáng hôm 14, người ta tìm thấy xác Lại Ninh trong đống tro rừng. Tay phải anh vẫn còn nắm chặt cành cây, mặt hướng lên đồi, cặp kính cận thị văng đâu mất, tay trái bám lấy mặt đất, chân phải ở tư thế leo lên đồi.

Lại Ninh đã vĩnh biệt chúng ta nhưng tinh thần của anh mãi mãi còn sống với chúng ta. Anh là tấm gương để chúng ta học tập noi theo! Anh mãi mãi là niềm kiêu hãnh của chúng ta!

Lại Ninh là một thiếu niên tốt và có tinh thần quý trọng của công rất cao. Thế nhưng tại sao chúng ta không dạy dỗ trẻ em cách phòng tránh khi có cháy rừng mà lại khuyến khích các em chạy tới đám cháy? Có “tài sản Nhà nước” nào quý hơn tính mạng con người chăng ? Những người thân của Lại Ninh sẽ phải chịu đựng nỗi đau như thế nào vì chuyện ấy? Còn có cách giáo dục nào thiếu đạo đức hơn lối dạy trẻ em như thế không?

Tại nước Mỹ, khi xảy ra nguy hiểm, các thầy cô giáo bao giờ cũng khuyên răn học trò rời xa ngay nơi đó và hướng dẫn chúng rất tường tận cách tránh né. Họ hiểu rằng tính mạng giữ được thì lại có thể làm ra tài sản… Cách giáo dục của chúng ta thì có thể đưa bao nhiêu thanh thiếu niên ưu tú đi tới chỗ chết!

Thế nhưng trước đây tôi đâu có biết đạo lý ấy. Tôi từng mong muốn mình cũng được như Lại Ninh liều thân chữa cháy, dẫu có hy sinh trong đám lửa thì cũng không quản ngại. Cho tới năm học lớp 12, tôi được một thầy giáo trẻ dạy môn sử bảo ban cho dần dần hiểu rõ thực chất của nhiều vấn đề, từ đó tôi bắt đầu suy nghĩ sâu sắc. Sau khi trở thành nhà báo, đi nhiều thấy nhiều, tôi dần dần hiểu ra rằng tính mạng con người, tình thương yêu, lòng khoan dung và niềm tin mới là thứ đáng quý nhất.

Kiểu giáo dục khuyên bảo lũ trẻ con ấu trĩ xông vào cứu cái gọi là “tài sản Nhà nước” ấy thật đáng trách. Tất cả mọi thứ vật chất đều có thể làm lại, riêng sinh mạng thì không thể.

Cách giáo dục ấy hủy hoại lũ trẻ từ nhỏ, xóa bỏ thiên tính của chúng, ươm trồng hạt giống tính nô lệ. Ngay từ ở nhà trẻ, có cô giáo đã quyết định thái độ đối xử với từng cháu tùy theo bố mẹ cháu chức vụ cao hay thấp, giàu hay nghèo; ngay từ tuổi ấy chúng đã dần dần học được cách lấy lòng cô giáo. “Nô tính” ấy thâm căn cố đế tới mức sau này có người leo lên địa vị lãnh đạo rồi mà vẫn còn giữ thói cũ, thậm chí còn nặng hơn. Thấy khách nước ngoài thì cung kính vâng vâng dạ dạ; thấy quần chúng bình thường thì nạt nộ ra oai… Thật là đáng buồn làm sao!

Chế độ giáo dục xóa bỏ lương tri, tính người, hủy hoại tình thương yêu, trau dồi nô tính và tính phục tùng, gạt người nghèo ra khỏi ghế nhà trường chẳng những chỉ đào sâu hố ngăn cách giàu nghèo mà còn hủy hoại tiền đồ của một dân tộc. Nếu không thấy rõ sự khác biệt giữa chúng ta với người Mỹ ngay từ cách giáo dục trẻ em, nếu không cải tổ nền giáo dục mà cứ phát triển theo kiểu giết gà lấy trứng như thế này thì chúng ta sẽ mãi mãi chẳng đuổi kịp người Mỹ và con cháu chúng ta sau này sẽ phải trả giá đau khổ cho cách tăng trưởng kinh tế này.

Theo Huy Đường
Tia Sáng/Lược dịch theo báo Trung Quốc

Các em giỏi quá!


Thầy giáo bắt đầu giờ học văn bằng chuyện Cô bé Lọ lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?

Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ lem Cinderella ạ, và cả hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?

HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm!

Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác.

Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ).
Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy!

HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

Thầy: Vì sao thế?

HS: Vì …vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.

Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?

HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

Thầy: Đúng, các em nói rất đúng! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?

HS: Đúng ạ!

Thầy:Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?

HS: Không ạ!

Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.

Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?

HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?

HS: Chính là Cinderella ạ.

Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cản trở Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?

HS: Phải biết yêu chính mình ạ!

Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?

HS: Đúng ạ, đúng ạ!

Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?

HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô bé Lọ lem) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này trong số các em có ai muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?

Tất cả học sinh vỗ tay reo hò hoan hô.

Theo Huy Đường
Tia Sáng/Lược dịch theo báo Trung Quốc

Chia tay bạn

Hôm nay Chủ tịch làm lễ chia tay với một bạn răng. Bạn này có ý định nhường chỗ cho một bạn răng khác khoảng 2 tuần nay rồi nhưng vẫn cứ bịn rịn mãi nên chẳng chịu lung lay nhiều. Đến hôm nay thì Chủ tịch không thể kéo dài hơn được nữa đành phải chia tay với bạn này.

Lễ tạm biệt được diễn ra ngay trên ghế sofa tại tư gia của Chủ tịch. Có hai người chứng kiến là bạn đồng môn và nô tì. Bạn đồng môn là người trực tiếp giúp Trương Chủ tịch thực hiện công việc khó khăn này.

Cái việc kéo bạn răng ra thế này chắc là sẽ nổ to lắm nên phải bịt tai

Sau khi lau tay bằng cồn, một sợi chỉ nha được buộc chắc chắn vào bạn răng. Và ... pựt một phát. Bạn răng đã nhảy ra ngoài vẫn nằm yên trong vòng tay của sợi chỉ. Không hề có nước mắt, chảy máu một tý, không có tiếng kêu nào. Một cục gạc được đưa vào miệng để giảm nỗi đau chia lìa.





Răng đây rồi




Một bạn răng khác đã thập thò ngay chỗ ấy. Chỉ nay mai thôi, chỗ trống ấy sẽ hoàn toàn được lấp đầy và lại đủ một bộ các bạn răng xinh xinh trong miệng Chủ tịch.

Bản tin cuối tuần

Ngày 21 tháng 1 năm 2010, lễ mừng sinh nhật 7 tuổi của Trương Chủ tịch đã được tổ chức ấm cúng và vui vẻ tại Nhà Quốc tiệc của Vương quốc Đỉnh núi cao. Tuy thời tiết không được thuận lợi do mưa lạnh kéo dài mấy ngày liền và do ngày tổ chức bữa tiệc không phải là ngày nghỉ cuối tuần, khách mời vẫn nhiệt tình đến dự đông vui và đồ ăn thức uống cho bữa bù khú vẫn được chuẩn bị hết sức chu đáo.

Đến dự bữa tiệc vui này có đầy đủ các nhân vật quan trọng và nổi tiếng trong Vương quốc: Nô tì mẹ, bạn đồng môn bố và kẻ cạnh tranh Trương cô nương. Do Trương cô nương có giờ học ca ba môn toán vào buổi tối, bữa tiệc sinh nhật của Chủ tịch bắt đầu hơi muộn, vào lúc hơn 9 giờ tối.

Phòng quốc tiệc được trang hoàng lộng lẫy với đủ 7 cây nến đủ các màu và đặc biệt là hai cốc nến to sáng lung linh màu sắc sặc sỡ. Đèn sáng rọi từ trong ra ngoài, từ dưới lên trên. Phần âm thanh cũng được chuẩn bị chu đáo với giai điệu Happy Birth Day cổ truyền và vui vẻ.



Đồ ăn cho bữa tiệc được các đầu bếp nổi tiếng của cửa hàng bánh Hoan Boulangeries chuẩn bị theo khẩu vị của thực khách là món bánh moka nhiều kem và có chocolate. Đồ uống ưa thích của Chủ tịch và Trương cô nương là sữa ấm vì đã vào buổi tối và trà nóng cho các khách khác.



Chủ tịch vận một bộ đồ rất cá tính và không thể thiếu được chiếc mũ sinh nhật do Trương cô nương chuẩn bị. Trương cô nương cũng không kém phần duyên dáng với bộ áo ngủ cũn cỡn bên trong và áo choàng màu hồng bên ngoài. Trương nhỡ vẫn đóng bộ công sở từ buổi sáng vì vừa đón Trương cô nương về chưa kịp thay. Thật là long trọng!

Nến được thổi một phát là tắt. Đèn máy ảnh chớp liên tục. Tất cả khách hát chúc mừng sinh nhật và vỗ tay mừng Chủ tịch. Ngài tỏ ra vô cùng hạnh phúc và ăn uống rất nhiệt tình.


Vậy là Chủ tịch đã tròn bảy tuổi.

Đây là một vài hình ảnh của bữa tiệc.




Ngày tôi ra đời

Chuyện kể rằng đúng ngày này cách đây 7 năm, một thằng bé dứt khoát đòi ra ngoài ăn Tết sớm không chịu nằm trong bụng mẹ nữa. Hơn nữa, năm ấy ở nước Nam có một đại dịch khủng khiếp người tây gọi là dịch SARS - có nghĩa là viêm đường hô hấp cấp tính. Đại dịch bao vây các bệnh viện, đặc biệt là cái bệnh viện nơi thằng bé vẫn thường lưu tới để các bác sỹ chăm sóc. Thằng bé khôn ngoan đoán trước được điều này nên đã tìm cách chạy để khỏi dây vào cái dịch kinh khủng ấy.

Thằng bé ấy là tôi - Trương Chí Bền. Tôi ra với đời ngày 21 tháng 1 năm 2003. Thế là nhà có thêm một người nữa, Trương Cô nương có kẻ cạnh tranh từ đấy.

Thực ra trước đó mấy ngày tôi đã thấy khó chịu lắm rồi. Tôi không muốn sống trong bóng tối và trong bụng chật chội nữa, tuy ấm áp nhưng tôi thấy tôi lớn rồi, phải ra ngoài va chạm. Ngày 20 tôi thật sự bức bối, buổi chiều sau giờ ngủ trưa, tôi tức mình đá mạnh một phát để cảnh cáo. Sau đó, tôi thấy nô tì ngồi im một chỗ lâu lắm. Đến tối thì tôi thấy mình được đi ô tô vào bệnh viện. Tôi đã bắt đầu nghe thấy loáng thoáng mọi người nói về mình, nói gì không rõ lắm, nhưng tôi biết là nói về tôi. Rồi tôi thấy man mát như là có gió thổi vào chỗ tôi nằm vậy. Sướng thật, thế này phải quyết ra ngoài thôi, sớm cũng ra, việc gì phải chờ đủ 38 tuần. Đứa nào đó cần 38 tuần mới đủ lông đủ cánh để tự lập chứ tôi chỉ cần hơn 36 tuần là đã tự thấy mình độc lập lắm rồi. Cho con ra ngoài thôi mẹ ơi.

Rồi tôi lại thấy tôi được mang về nhà. Lại nằm ngủ trong nhà mình như mọi lần, chật chội và bức bối. Đêm hôm ấy tôi nghĩ cách để thoát ra ngoài, tôi đá nhiều phát liền xem thế nào. Có thể đá nhiều thì sẽ chui ra được.

Sáng hôm sau tôi lại thấy mình trong bệnh viện. Tôi đấm đá ghê lắm, tôi đã quyết rồi, tôi sẽ ra ngoài hôm nay, tôi muốn khóc cho phổi nó nở, để tôi tự thở lấy ô xy vào người tôi, để tôi được uống sữa, để tôi được nhìn thấy bạn đồng môn của tôi và kẻ cạnh tranh của tôi. Trước đến nay tôi có nhìn thấy họ đâu, chỉ thỉnh thoảng tôi nghe thấy họ nói với tôi thôi. Tôi có đầy đủ các giác quan rồi, tôi phải ra ngoài để nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy, sờ thấy, nếm được những thứ ngon nữa.

Cả ngày hôm ấy tôi thấy mình trong bệnh viện và tôi hơi đói. Đến chiều thì tôi thấy có gì đó thôi thúc chân tay tôi đấm đá liên tục, đầu tôi ngoi ngoi lên, tôi lăn lộn. Tôi thấy hơi đau, tôi chỉ muốn ngoạc mồm ra thôi. Đấm đá mãi mệt quá. Mẹ ơi cho con ra ngoài đi thôi, con lớn rồi mà. Rồi tôi thấy gió vi vu, tiếng người ồn ã bàn tán, tiếng bố tôi nữa thì phải. Cái tiếng này trước kia tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng nghe thấy.

Tôi quyết hết sức mình một lần nữa, tôi trườn ra phía sáng sáng. Tôi cứ trườn ra được một tí thì lại thấy bị tụt vào một tí, phải đến 5 phút mà tôi vẫn thập thò chưa ra hẳn chỗ sáng được. Rồi tôi bỗng thấy một bàn tay to nhưng rất mềm kéo tôi ra. Sáng quá, mát đến lạnh cả người, tôi ngoạc mồm ra để kêu thử xem giọng mình thế nào. Á à, tôi kêu được rồi. Phải biết ăn nói với đời thế chứ. Tôi bỗng thấy lồng ngực mình căng ra, sảng khoái vô cùng. Tôi cố mở mắt thật to để nhìn xung quanh cho rõ. Tôi thấy mọi người trong phòng cười đón tôi. Tôi thấy hai cái mắt kính to lắm. Tôi thấy có cái gì đó lòng thòng dính vào bụng tôi và tôi thấy buồn tè. Tôi tè luôn một phát không biết là trúng vào ai. Thấy tiếng cười ồn lên. Cười gì mà cười, cả ba mươi mấy tuần tôi có được tè bao giờ đâu bây giờ mới tè mỗi một phát, tôi còn ị ra luôn bây giờ đây.

Tôi bắt đầu thấy rát rát. Người ta lau tôi và tôi đã thấy khô ráo. Tôi được mặc quần áo. Tôi được bế và được âu yếm. Tôi được nhận ra gia đình của mình. Tôi có bố mẹ, có chị, có ông bà. Ai cũng khen tôi xinh quá. Bà ngoại còn mở tung khăn áo của tôi ra xem xét và rủ bà nội đến 'xem nó xinh chưa bà này'.

Thế là tôi ra đời, bắt đầu từ đó. Với hoa và những nụ cười xung quanh tôi.

Quà sinh nhật

Hôm nay sinh nhật tớ. Tớ rất muốn nghỉ học, sinh nhật thì phải được nghỉ chứ. Tối qua mẹ đã đèo tớ đi mua đồ chơi làm quà sinh nhật. Tớ suy nghĩ mãi cuối cùng chọn được một bộ Star War. Tớ thích bộ to hơn cơ nhưng mẹ bảo mẹ chỉ có tiền mua bộ thế này thôi, tớ cũng thích bộ Agent có thằng robot khổng lồ tóm mấy đứa trẻ con, tay cầm lửa, thằng robot này con có cả máy và pin lắp vào để chạy nữa. Nhưng thôi, bộ Star War này cũng quá được rồi.





Tối qua tớ mới lắp được một phần thôi, thế nên hôm nay tớ mới muốn nghỉ ở nhà để lắp nốt, chơi nốt. Tớ sốt ruột quá, chỉ mong đến chiều về để chơi thôi.



Sáng nay tớ vừa bảo mẹ 'Bao giờ mẹ có nhiều tiền mẹ mua cho con bộ Star War to có cả thế giới nhé.' Không biết bao giờ mẹ mới có nhiều tiền nhỉ.

Người bạn đầu tiên

Ngoài hai em thân yêu giờ đây vẫn gắn bó với Trương Chủ tịch, có một người bạn nữa không thể không nhắc đến. Đó là người bạn đầu tiên của Chủ tịch - em Chó con.



Em Chó con xuất hiện từ lúc Chủ tịch còn cuộn tròn nằm trong lòng mẹ. Em Chó đã vượt qua một hành trình rất dài và vất vả để đến được với Chủ tịch. Từ cửa hàng đồ chơi, em được bà Saint Paul Gundhil - một người bạn già yêu trẻ con của nô tì mang về, góm gém cẩn thận vào giấy màu, nằm trong va li vượt qua gần 10.000 cây số từ Đức đến Việt Nam với Chủ tịch.

Ngày bé, em Chó con luôn cùng bạn đồng môn của Chủ tịch tạo thành một ê kíp múa rối mua vui cho Chủ tịch. Rất nhiều kỷ niệm.

Nhóm bạn của Chủ tịch trước giờ đi ngủ

Hành trình tìm lại người bạn cũ

Trương Chủ tịch mới tìm lại được em Dài - người bạn thân thiết bị mất tích từ năm 2006, khi cả nhà Trương vất vả trong hành trình chuyển từ nhà cũ về nhà mới đang ở bây giờ.
Đây là hình ảnh em Dài:


Hồi ấy, đêm đầu tiên ngủ ở nhà mới Chủ tịch buồn lắm vì không có em Dài, Chủ tịch khóc um lên đòi em Dài, nô tì tìm khắp nơi mà không thấy em đâu cả. Nô tì đành chịu và đi tậu cho Chủ tịch rất nhiều em mới: nào em chó Bim, nào em cá, nào em đu đủ ... nhưng em nào Chủ tịch cũng không thấy gắn bó cho lắm. Mãi đến năm 2007, khi Chủ tịch chu du sang Úc Đại Lợi, Chủ tịch mới kết được với một em trắng tinh ngây thơ tên là em Hải Cẩu này:



Từ đó, Chủ tịch gắn bó cực kỳ thân thiết với em Hải Cẩu, đêm nào, trưa nào, giấc ngủ nào cũng có em kề bên. Trung thu vừa rồi Chủ tịch bị một tai nạn ngã khá đau gẫy cả tủ vì trèo lên cao để bế em Hải Cầu xuống ngủ cùng (may mà rồi cũng tai qua nạn khỏi không có hề gì cả).

Bỗng nhiên mới đây, trong một ngày đẹp trời, khi bạn đồng môn của Chủ tịch dọn nhà kho, em Dài đã được tìm thấy. Chủ tịch vui mừng khôn xiết, bao nhiêu kỷ niệm xưa cũ lại ùa về. Hai người vẫn gắn bó như ngày nào. Tuy em Dài sau ngần ấy năm lưu lạc có phần phai nhạt về nhan sắc và trông không được bụ bẫm như xưa, nhưng tình cảm không hề thay đổi. Nô tì tắm rửa xịt nước hoa cho em Dài cẩn thận và đưa em trở về với căn phòng ấm cúng của Chủ tịch. Chắc chắn em Dài sẽ dần dần hồi phục. Từ đó, Chủ tịch đi ngủ luôn có hai em yêu bên cạnh là em Dài và em hải Cẩu.

Thành tích học kỳ một



Trương Chủ tịch vừa tậu được 2 điểm học kỳ 1 khá là hoành tráng: 9 toán, 8 tiếng việt. Học sinh tiên tiến, quả là siêu. Cô giáo khen tiến bộ lắm. Hê hê, nô tì nhà chủ tịch nịnh cô giáo : Vâng, nhờ cô ạ.


Nhưng chủ tịch tuần trước vẫn bị bắt nạt. Làm ông ngoại chủ tịch tức điên lên không ngủ được.

Chẹp. Yên chí, cái món ngoại giao để không đứa nào dám xâm phạm mình sẽ phải học dần, nó khó hơn học chữ ông ạ. Đánh lại nó thì không khó, làm thế nào để nó không bao giờ đụng đến cháu nữa mới là mục đích của cháu. Ông đừng tức nhiều thế làm gì.

Trương kỹ sư - chuyên ngành máy bay

Lắp cái cánh này vào bay cho tít





Kỹ sư bàn luận với đồng nghiệp về độ an toàn của máy bay





Xong rồi nhé. Trương bé và Trương nhỡ sẽ bay thử




Một ngày bắt đầu

Hôm nay tớ thấy buồn buồn. Buổi sáng đi học tớ ôm mẹ chặt lắm, tớ ngả đầu vào lưng mẹ. Hình như mẹ cũng buồn, tớ thấy mẹ nắm tay tớ vuốt vuốt. Mẹ dặn dò tớ đi thi làm hết bài. Giá như mẹ cứ đèo tớ như thế thật lâu mới đến trường thì thích biết bao. Bao giờ lớn để tớ đèo mẹ nhỉ. Tớ biết mẹ yêu tớ.

Tớ nói muốn mẹ đón vào buổi chiều. Nhưng mẹ bảo mẹ phải đi làm không đón được. Thế là lại phải về nhà bà. Tớ thích mẹ đón hơn. Chiều nay tớ sẽ được chơi bóng rổ. Mong cho nhanh để tối về với mẹ.

Sáng tác

Cái này tớ chẳng đặt tên. Tớ vẽ đẹp đấy chứ. Nô tì nhà tớ được cái gi gỉ gì gi cái gì cũng lưu lại.



Bức tranh này tớ đặt tên là Batman vì tớ thích Batman.

Nô tì viết cho Trương Chủ tịch

Mai con đi thi.


Mai con đi thi
Thi đọc, thi viết
Làm toán, vẽ, hát
Thi cả chạy xa
Bố luyện ở nhà
Cho con không sợ
Cho con tay cứng
Viết chữ không sai
Cho con một, hai
Chạy nhanh hơn bạn
Cho con tính toán
Cộng trừ thật vui
Đọc chữ như chơi
Vẽ tranh, tô bút

Mai con thi đấy
Con chẳng biết đâu
Nhưng con dẫn đầu
Giống như bố ấy.

Suy nghĩ của tớ về việc học


Hôm nay tớ thi đọc. Tớ cũng lơ mơ lắm, chẳng hiểu thi cử là thế nào đâu. Cũng nhớ là nô tì nhà tớ có dặn dò mấy lần rằng thi là phải làm cho hết những thứ cô giáo bảo làm chứ không được bỏ đấy không thích thì thôi. Tớ thì tớ cứ thích kiểu thoải mái, có nghĩa là tớ chỉ làm những thứ tớ thích thôi, mà tớ tự dưng thích nói chuyện thì tớ sẽ không làm nữa.

Cả lớp mình hôm nay đều được thi. Cô giáo cho đọc của cô chứ không đọc trong sách đâu nhé. Tớ đọc đúng hết, chả sai tý nào, đọc to hẳn hoi vì giọng tớ rõng rạc lắm, chỉ có cái là đọc chậm (mà mới 4 tháng bây giờ đọc được là quá siêu rồi công nhận không). Thế mà chả được 10 điểm, cô cho tớ có 6 điểm. Nhưng nô tì nhà tớ bảo thế là giỏi quá rồi.

Hôm nay tối về nô tì ngồi bên cạnh nâng đỡ tớ mấy thứ tiếng việt với làm toán để còn tiếp tục thi.Tớ thấy chả có gì khó, chỉ có mấy thứ vớ vẩn tớ chả biết là cái gì. Ví dụ như 'người mẹ việt nam anh hùng' chẳng hạn - tớ đọc lên cứ thấy dở hơi ấy, chả hiểu đấy là cái gì. Lại còn có một bài nối từ sang hình vẽ mà tớ đọc được hết mấy từ đấy, ngẫm nghĩ mãi với cái đầu thông minh của tớ vẫn không hiểu thế nào là 'xà beng', 'cái nơm', 'trỉa đỗ'... nhiều thứ vớ vẩn giống thế lắm. May mà có nô tì nhà tớ giải thích làm trò miêu tả mãi tớ mới lờ mờ hiểu. Làm toán thì cứ mười bạn mũm mĩm của tớ mà xòe ra là ổn cả. Giờ tớ đếm nhanh phết, xòe cả đám cúp một chú lại tớ biết ngay là chín, cụp hai chú xuống chắc chắn là tám tớ không cần phải đếm lại từ đầu như ngày xưa đâu.

Nhưng mà tớ tự thấy mình quá giỏi. Tớ cũng thấy cô giáo tớ siêu. Bốn tháng trước đây tớ có biết gì chữ ngĩa đâu, thế mà bây giờ tớ đọc chuyện mới hay chứ.